Có lần nào , trong lúc mệt mỏi với cuộc đời , bạn đã tự hỏi mình rằng : “ Tại sao ai cũng được hạnh phúc , ai cũng được vui vẻ , trừ mình ?”
Có lần nào trong lúc xung quanh vẫn đang ồn ào huyên náo , bạn chợt tủi thân , rưng rưng nước mắt ?
Có những lúc thèm được yêu thương đến phát điên .Thèm có người cam tâm tình nguyện làm bao cát cho mình trút giận ,có người để mình sà vào lòng những lúc trái tim đầy tổn thương .
Vậy mà quanh đi quẩn lại cũng chẳng có một ai ,vài người đến rồi cũng rời đi nhanh,nhanh đến mức chưa kịp nói lời chào tạm biệt .Những lúc ấy mình đã tự hỏi bản thân làm sai ở đâu , chưa tốt ở điểm nào . Mình luôn tự thuyết phục bản thân rằng do cả hai không hợp ,hoặc mình chưa đủ tinh tế ,chưa đủ khôn ngoan để khiến người ta một lòng một dạ ở lại bên mình .
Dần dà ,dù mình luôn mong có một người nhìn thấu được những mất mát vất vả của bản thân mà sẵn lòng ngồi xuống ,nhẹ nhàng xoa dịu chúng nhưng sâu tận trong tâm hồn này,mình vẫn rất sợ bị bỏ lại chơ vơ .
Có phải khi trải qua quá nhiều sự tổn thương ,bước đi một mình quá lâu , người ta sẽ trở nên dè chừng với tất cả.